TRUYỆN GAY BẠO DÂM : ÁC QUỶ (PART 2)

Ở phần 2 của câu truyện bạo dâm, bạn Lâm Quân Đồng cho thấy sự phục hồi của Thiên Ngữ sau khi bị 2 tên biến thái hiếp dâm, kể về chuyện Thiên Ngữ đã từng bị một tên bác sĩ hiếp dâm khi còn trẻ. Cuối câu truyện tác giả đã gợi mở cho chúng ta thấy hung thủ thật sự đằng sau vụ hiếp dâm mà Thiên Ngữ phải chịu đựng

Ngày đăng: 03-08-2021

5,708 lượt xem

Thiên Ngữ đang dần tỉnh lại, cơ thể nó đau buốt đến không thể cử động nổi, nó nhăn nhó cảm nhận mỗi cử động của nó dù nhỏ vẫn rất khó khăn, hậu môn của nó như có ai đâm hàng trăm cây kim vào đau rát, rỉ máu. Nó từ từ mở mắt, nhận ra mình đang nằm trên giường, nhìn thấy Quang Thái đang ngồi cạnh bên.
 
- Em không sao chứ, đã có chuyện gì xảy ra, ai đã hành hạ em như vậy, ... - Anh lo lắng và liên tục đặt câu hỏi.
Thiên Ngữ đang còn chếnh choáng vì thuốc mê, nghe những câu hỏi của Thái nó dần nhớ ra chuyện đã xảy ra với mình đêm qua. Nó sợ hãi, kéo chăn phủ kín người, nó cảm thấy lạnh buốt, người run bần bật. Thái cố gắng lôi tấm chăn ra.
- Em sao vậy ! ... Đừng sợ mà em, anh về rồi, anh không để ai hại em đâu ... - Anh vừa nói vừa kéo tấm chăn ra
Thiên Ngữ đang cực kỳ hoảng loạn, người nó lạnh cóng nhưng lại toát mồ hôi đầm đìa, run lên từng cơn. Quang Thái vội ôm lấy nó, anh nghĩ như thế nó sẽ bình tĩnh hơn. Nhưng không, nó đẩy anh ra thật mạnh làm anh ngã văng xuống giường.
- ĐỪNG ĐỘNG VÀO TÔI ! - Nó hét lớn
Tay ôm đầu ngồi cuộn tròn trên giường, vừa thở vừa khóc, Thái lúng túng không biết làm gì, anh đứng ở góc giường vừa nói vừa nhẹ nhàng tiến lại Thiên Ngữ. 
- Anh đây mà, Thái đây, em đừng sợ nữa ...
Thiên Ngữ vẫn không thể bình tĩnh, nó bắt đầu nhìn hai cánh tay bầm tím, hằn lên vết dây trói, hai cổ tay tứa máu khi nó cố gắng thoát thân, nó bắt đầu sờ khắp cơ thể từ đầu, đến miệng, cổ, ngực, nó nghe nhói ở bụng và nhớ ra cú đá trời giáng mà tên biến thái đã dành cho nó. Nó bắt đầu thở dốc, Thái đưa tay định nắm tay nó thì bất chợt nó hét lớn.
- KHÔNG ! BUÔNG TÔI RA ! BUÔNG RA !
 
Nó lao xuống giường mà cắm cổ chạy, Thái hốt hoảng vội chạy theo, đến phía cầu thang dẫn xuống tầng dưới vì chạy quá nhanh, Thiên Ngữ mất đà ngã lăn xuống, đầu đập vào tường nằm sóng soài bất tỉnh.  Quang Thái ngồi cạnh bên giường Thiên Ngữ suốt cả ngày, anh đã định sẽ đưa Thiên Ngữ đến bệnh viện, nhưng điều đó chỉ làm xấu thêm tình hình, Thiên Ngữ vốn rất sợ bệnh viện và những con người mặc Blouse trắng, có lần nó sốt rất cao, anh nói sẽ đưa nó đến bệnh viện thì nó quát lớn rằng không muốn và đuổi Thái ra khỏi phòng, không hiểu vì lý do gì.
 
Trong lúc nó vẫn chưa tỉnh, anh đã gọi bác sĩ đến, và có lẽ đó là giải pháp tốt nhất lúc này và suốt thời gian điều trị bác sĩ sẽ chỉ đến khi anh cho nó ngủ. Quang Thái đang rất lo lắng, đầu óc hoang mang nhớ đến cảnh tượng ngổn ngang khi anh bước vào nhà. Hình ảnh Thiên Ngữ không mảnh vải che thân, mắt miệng bị bịt kín, bị trói chặt nằm trên bàn ăn, máu từ hậu môn chảy dài xuống hai chân. Nó hoảng loạn như vậy thì chuyện xảy ra chắc chắn rất khủng khiếp mà phần nào anh cũng đã đoán ra.  Mở mắt ra, nhìn thấy Thái, nó vội ôm chặt lấy anh, nó đã bình tĩnh hơn, anh cũng ôm nó vì anh biết nó vẫn còn sợ hãi. Nó siết chặt tay hơn để tìm cảm giác an toàn từ Thái, anh cảm thấy vai áo mình ướt lạnh.
 
- Em cứ khóc đi và đừng sợ nữa, có anh ở đây rồi, không kẻ nào vào đây được nữa. 
 
Nó khóc lớn hơn như một đứa con nít, anh thấy nhói trong lòng và thấy mình có lỗi. Đáng lẽ anh không nên để nó một mình. Nhìn cánh tay thâm tím, tứa máu vì dây trói, anh hình dung trong đầu Thiên Ngữ đã vùng vẫy rất nhiều để thoát thân, còn tên độc ác đó thì cố trói thật chặt, đến khi chắc chắn nó không thể thoát được, anh nghĩ nó đã hy vọng rất nhiều, rằng anh sẽ về đến và giải thoát cho nó, nhưng vô vọng. Giờ anh không biết làm sao để giúp nó, chỉ biết ôm lấy nó thật chặt, nghe nó khóc và tự trách bản thân đã không bảo vệ được cho em trai. 
 
- Anh xin lỗi em ! - tiếng anh nói lẫn vào tiếng khóc nghẹn của nó
 
Một tháng sau biến cố đó, Thiên Ngữ đã dần hồi phục, tinh thần ổn định hơn, nhưng từ đó nó không còn hoạt bát như trước, nó ít cười hơn, đôi lúc Thái nhìn thấy nó ngồi yên, mặt đanh lại rất hung tợn như muốn giết ai đó, anh lo lắng rất nhiều. Ngày mai, anh phải quay lại công việc, anh đã xin nghỉ phép để ở nhà chăm sóc Thiên Ngữ, anh vốn nghĩ mình không thể nghỉ phép được lâu, có thể phải bỏ việc vì anh không yên tâm để nó một mình. Rất may, tên sếp Trọng lâu nay nổi tiếng hà khắc lại cho anh nghỉ phép một tháng để lo việc nhà, Thái rất lấy làm lạ, nhưng anh điều anh quan tâm nhất bây giờ là Thiên Ngữ.
 
Tình trạng của Thiên Ngữ dù ổn định, nhưng biến cố quá lớn làm nó trở nên bất thường về tâm lý. Quang Thái không thể để tình trạng này kéo dài. Vì có thể trong cơn phẫn hận Thiên Ngữ sẽ tự làm hại bản thân bất cứ lúc nào. Anh kéo nó đến cùng ngồi xuống.
 
- Chuyện gì đã xảy ra với em, em hãy nói ra hết cho anh nghe, đừng mãi giấu nó ở trong lòng, ai đã làm em ra nông nỗi. Anh rất bất an khi thấy em như vậy, thậm chí khi nhìn thấy em chảy máu khắp người anh cũng không dám đưa em đến bệnh viện dù anh rất muốn vì biết em sợ. Nhưng anh không hiểu, em sợ điều gì chứ.
- Sao em không trả lời anh, hay em không tin anh. 
 
Đợi một lúc, Thiên Ngữ vẫn im lặng, anh đứng lên toang quay đi thì nó nắm lấy tay anh và bắt đầu kể lại chuyện mình bị hại. Nó nấc nghẹn từng cơn, tay bóp chặt ngực mình khi phải nhớ lại chuyện khủng khiếp tối hôm đó. Quang Thái vô cùng bàng hoàng, anh không ngờ lại có một kẻ thần kinh đến như vậy. Anh ôm lấy Thiên Ngữ như tạ tội. 
 
- Anh biết không, vì sao em lại sợ bệnh viện, sợ những con người trong trang phục Blouse trắng. 
Anh nhìn nó chờ đợi, nó lại tiếp
- Lúc nhỏ gia đình đưa em đến một bác sĩ để điều trị khuyết tật bên mắt phải của em. Hắn bảo việc điều trị kéo dài nên hãy gửi em ở lại đến chiều thì đón về. Vì thấy thuận tiện nên em được gửi lại đó. Hắn không hề điều trị cho em, hắn cởi hết quần áo của em, trói em vào giường, bịt miệng em lại và bắt đầu mò mẫm khắp cơ thể của em. Khi hắn đã thỏa mãn hắn kề tai em và nói rằng sẽ treo cổ em cho tới chết nếu em nói ra. Cứ như vậy mỗi tuần một lần, dù em không muốn nhưng vẫn bị bắt ép đến cho tên bác sĩ đó. Mỗi lúc một sợ hãi nhưng không thể nào phản kháng cho đến ngày hắn bị tai nạn và chết, em nghĩ mĩnh đã được giải thoát, từ đó em rất sợ bác sĩ, em đã nói dối rằng mình đã khỏi hẳn và không cần điều trị nữa. Đến bây giờ thì mắt phải của em đã mù hoàn toàn. 
 
Quang Thái ứa nước mắt nhìn Thiên Ngữ, anh ta chưa từng nghĩ đến một thằng con trai vui vẻ, hoạt bát, luôn là tâm điểm của cuộc vui lại phải chịu đựng đả kích tinh thần nhiều đến như vậy.
- Từ nay anh sẽ bảo vệ em, anh hứa sẽ không để ai làm hại em nữa. 
- Anh làm được sao ? - nó hỏi - Anh còn gia đình, sau này anh phải lấy vợ, sinh con và ...
- Anh yêu em ! - Thái cắt ngang câu nói của nó
Nó nhìn Thái ngờ vực, thật sự điều nó mong muốn đã đến, nhưng nó vẫn không tin, Thái ôm nó vào lòng thật chặt và lặp lại 
- ANH YÊU EM !
 
Quang Thái bị đánh thức bởi tiếng thủy tinh vỡ. Nhìn quanh không thấy Thiên Ngữ trong phòng, anh giật mình bật dậy lao ra khỏi phòng. Trên sàn bếp mảnh thủy tinh vỡ văng vươn vải khắp nơi, có vết máu nhiễu trên sàn, anh đi theo vết máu trong lòng thấp thỏm, anh thở phào khi thấy Thiên Ngữ đang đứng cạnh tủ y tế băng bó ngón tay bị thủy tinh cắt phải. 
 
- Em làm anh giật mình hả ? Em lỡ tay làm rơi ly thủy tinh trên bàn. Em định pha café cho anh. Em không sao đâu, anh đừng lo.
Thái nhìn nó, nó vẫn còn thất thần và anh biết nó đang nói dối vì nó không nhìn thẳng vào anh khi nói chuyện. 
- Anh sẽ đem bỏ cái bàn đó. 
 
Nói rồi, Thái kéo cái bàn ra sân sau. Quẳng vào nhà kho và khóa cửa lại. Anh biết Thiên Ngữ vẫn còn ám ảnh chuyện cũ khi nhìn đến cái bàn, có lẽ trong lúc hoang mang nó đã hất trọn tất cả ly tách trên bàn xuống đất. Anh quay lại, Thiên Ngữ vẫn ngồi yên đó với ngón tay băng bó, anh dọn dẹp đống thủy tinh trên sàn nhà rồi đứng nhìn nó.
- Em không pha café cho anh sao ?
- À ... em làm liền đây, anh đi chuẩn bị đi.
 
Hôm nay là ngày Thái đi làm lại, anh trở lại phòng, thấy bộ quần áo, và chiếc cravat hợp tông đã được chuẩn bị xong xuôi. Anh mỉm cười vì Thiên Ngữ đã dần hồi phục tinh thần. Anh bước ra, Thiên Ngữ cầm ly café trao cho anh nhưng không còn nhoẻn miệng cười như xưa, đôi mắt thoáng chút buồn. Anh uống xong, nhìn Thiên Ngữ cười mỉm và quay đi nhưng rồi lại quay lại nhìn nó. Anh đã cố tình thắt cravat hơi xộc xệch nhưng dường như nó không để ý.
 
- Em không chỉnh cravat cho anh sao ?
- Ô ... em xin lỗi !
Nó nắm lấy cravat của Thái chỉnh ngay ngắn, bất ngờ Thái kéo nó lại trao lên môi nó một nụ hôn. 
- Anh hứa sau khi hết giờ làm việc anh sẽ quay về ngay. Anh sẽ khóa cổng cẩn thận cho em, em khóa cửa nhà lại. Sẽ không sao nữa, điện thoại của em anh đã cài phím số 1 là số điện thoại của anh để em dễ gọi. Anh hứa sẽ không có chuyện gì xảy đến với em nữa. 
 
Thiên Ngữ mỉm cười, khẽ gật đầu. Từ hôm đó, hằng ngày Thái đều tìm cách giúp nó vui vẻ, thấy nó bắt đầu tươi tỉnh hơn, anh kéo nó đi dạo phố, đến những nơi anh và nó đã từng vui với nhau như ngày trước nó vẫn thường làm như vậy khi thấy anh buồn. Thái cũng sang ngủ cùng phòng với nó kể từ đó.  Rồi mọi chuyện cũng thật sự qua đi. Thiên Ngữ dường như đã quên hẳn chuyện cũ. Nó trở lại vui vẻ, nhưng có lẽ là vui vẻ, hạnh phúc hơn xưa vì giờ đây nó đã có thể yêu thương Quang Thái thật sự mà không phải dè dặt. Nhưng có một sự thật khác có thể còn hãi hùng hơn chuyện đã xảy ra với Thiên Ngữ. Trong một buổi tối cùng nhau uống rượu, Quang Thái đã hỏi Thiên Ngữ. 
 
- Nếu anh phản bội em, em có tha thứ cho anh không ? 
Nó đưa sát mặt nhìn sâu vào mắt Thái
- Nếu anh phản bội em ... EM SẼ GIẾT ANH RỒI TỰ SÁT ... 
Ánh mắt sắc lẹm của Thiên Ngữ, cùng gương mặt đỏ hồng vì rượu và giọng nói lạnh lùng làm Thái chợt nghẹn ở cổ, anh nghe gai óc nổi lên khắp người, vừa lúc đó Thiên Ngữ nhoẻn miệng  cười thật tươi.
- Em nói đùa thôi, sao anh lại phản bội em. Anh là người em tin tưởng nhất trên đời này. Nếu không có anh bên cạnh em đã không thể sống nổi.
 
Quang Thái chợt nhói lòng khi nghe câu nói đó. Nó và Thái lại tiếp tục uống rượu và đùa vui đến khi nó ngã lăn ra ngủ. Anh sốc nó lên, bế nó về phòng. Giờ đây anh đang bị ám ảnh bởi việc mình đã gián tiếp gây ra cho Thiên Ngữ. Anh ngồi đó nhìn nó với tâm trạng ray rứt, dằn xé. Thiên Ngữ không hề quên chuyện cũ, nó chỉ cố tỏ ra vui vẻ như xưa để Thái yên tâm. Thỉnh thoảng anh giật mình giữa đêm, anh thấy Thiên Ngữ ngồi bó gối run rẩy, nó thường xuyên gặp ác mộng. Những lúc như vậy anh chỉ biết quay đi giả vờ đang ngủ. Anh nhủ lòng rằng sẽ không để Thiên Ngữ gặp chuyện gì nữa, anh sẽ cố hết sức, giành hết tình cảm của mình cho nó để chuộc tội. Anh cúi xuống hôn vào má Thiên Ngữ, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy người yêu như bảo vệ một báu vật của bản thân.
_______***_______
Thiên Ngữ nhìn vào cuốn lịch trên bàn, hôm nay là sinh nhật của Quang Thái. Hôm nay, nó sẽ đến công ty của Thái để kéo anh đi mừng ngày sinh của anh. Đến chiều nó đến trước công ty đợi Thái, nó không báo trước nên Thái không hề biết đến sự có mặt của nó, anh vô tư nói chuyện với tên sếp Trọng mà không hề biết Thiên Ngữ đã vô tình nhìn thấy ... 
Và nghe thấy toàn bộ câu chuyện ...
Câu chuyện mà không ai có thể tưởng đến, nhất là Thiên Ngữ, người đặt cược tất cả niềm tin vào một ... CON QUỶ ...

 

 

chotinhcuahuy.com

Địa chỉ569 TRẦN HƯNG ĐẠO PHƯỜNG CẦU KHO QUẠN 1, TPHCM
Hotline, zalo: 0938198802 (chỉ mua bán hàng)

Các bạn làm quen thì liên hệ qua Facebook hoặc twitter nha, Huy ko trả lời làm quen trên zalo

Twitter: Nguyễn Đình Huy (hoặc search dinhhuycute trên twitter)

Facebook: Nguyễn Đình Huy (hoặc search dinhhuycute trên facebook)

Nếu các bạn cảm thấy thích bài viết này, và giúp huy có những bài viết sau chất lượng hơn, vui lòng bấm +1 , và like bài viết này ở dưới góc trái màn hình, hành động nhỏ này giúp huy rất nhiều đó.

 
 

 

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------